Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Và rồi họ thả xe tôi ra. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Này, mày bê cái kia cho chú. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Rồi đến nằm bên nàng.