Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Chẳng có gì đáng bực cả. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Tôi và thằng em lại về.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Bố mẹ con cũng buồn. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.