Liên miên liên miên đục vào óc. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Lại còn hăng nữa chứ.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Ốm ra đấy mà làm gì. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Tóm lại là không được bi quan. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Anh đang hạnh phúc. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.